Chồng nói ra nguồn tiền để xây nhà khiến tôi muốn ngã quỵ (02/10, 07:21) Chú rể mời MC ăn chung mâm và cái kết đắng lòng (02/10, 07:00) 6 nhóm người không nên ăn quá nhiều bưởi (02/10, 06:30) Ngày nào bố chồng cũng bắt chuẩn bị 2 thứ khiến tôi choáng váng (02/10, 05:50)
Trước mặt mẹ tôi gã vẫn xưng vợ chồng bố con này nọ vờ như yêu thương tôi lắm, mẹ tôi trông gã tướng tá thì có vẻ rất yên tâm, ưng ý, hai đứa con tôi thì im lặng ăn cơm rồi vào bàn học.
Chồng hờ câu chuyện tình yêu đặc biệt, cuộc hôn nhân lạ lẫm trong mắt một cô gái trẻ,rồi chuyện gì sẽ xảy ra với cuộc đời của những người trong truyện
Chị 9 Nghĩa Xử Đẹp Gã Chồng "HỜ" Phụ Bạc, LỘT TRẦN Sự Thật Phía Sau | Chị 9 Nghĩa #29 | Phim Lẻ Mới 2020 | WebDrama Đăng kí theo dõi kênh để cập nhật
Hùng Cốm - tên gã chồng hờ của ả, rồi cũng có lúc sa chân. Đối diện với bản án tử hình, Hùng Cốm tìm cách cầu cứu cô vợ ghê gớm của mình. Hoàn toàn không biết ngán ngại, Dung Hà lập tức lên phương án giải cứu chồng đang ở khu giam án tử trại Tần Phú.
Thực chất Biswal và nạn nhân chỉ là vợ chồng “hờ”, không có hôn thú còn cậu bé kia là con riêng của “vợ”. Nguyên nhân dẫn tới vụ án mạng đau lòng là do Biswal nghi ngờ “vợ” mình không chung thủy bởi nhiều lần thấy cô nói chuyện thân mật với những người đàn
0IEdRa8. Vốn dĩ cô tưởng hôm nay Mạc Phong tới bộ phận bảo vệ sẽ bị bài xích, bây giờ nhìn thấy tình hình này, chuyện gì đang xảy ra thế?Lần trước vừa gặp đã choảng nhau, hôm nay lại choàng vai bá cổ kết nghĩa anh em!Lúc trước Mạc Phong đánh bọn họ cũng cực kỳ nặng tay, đặc biệt là Vương Bưu đội trưởng đội bảo bây giờ chính Vương Bưu lại phục tên khốn này sát đất. Mục Thu Nghi cảm thấy mình nghĩ mãi không thông.“Mạc Phong, anh nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Nói đơn giản, tổng quát!”, Mục Thu Nghi khoanh tay đứng bên cạnh, bực bội nhìn mắt cũng lộ ra vẻ tò mò. Có lẽ Mục Thu Nghi cũng không biết, khi một cô gái nảy sinh lòng tò mò về một chàng trai thì cũng tiến gần hơn đến việc yêu anh ấy! “Đều nhờ vợ quản lý hiệu quả…”, Mạc Phong cười hì Mục Thu Nghi tức tối giơ chân đá anh “Anh đứng đẳn lên chút! Nói thật!”Mạc Phong khẽ họ, nuốt nước bọt.“Em muốn biết thật à?”“Đương nhiên! Nói mau!”Anh thôi không đùa cợt nữa, gương mặt nghiêm túcBầu không khí trở nên yên tĩnh u ám. Thu Nghi chợt thấy trong lòng căng thẳng, rốt cuộc tên này định nói gì vậy? “Vì anh đẹp trai đấy…”Hu…Quả nhiên, Mục Thu Nghi lại suýt ói máu, còn tưởng tên này định nói gì nữa chứ! “Anh không tự luyến thì chết à?”, Mục Thu Nghi trợn mắt nhìn anh. Nếu ánh mắt có thể giết người thì cô thật muốn mổ đầu anh ra xem thử bên trong chứa Phong gian tà bước lên trước, nâng chiếc cắm thon gọn của cô lên “Không chết, không yêu em mới chết!”Mục Thu Nghi cũng á khẩu. Không biết cắm mình có sức hút gì mà dù đàn ông hay phụ nữ cũng đều thích nâng cắm ta đã trưởng thành rồi đấy!Tất cả mọi người ở đại sảnh đều nhìn đến ngớ người, thằng nhóc này dám nâng cằm của tổng giám đốcĐảm bảo vệ kia cũng nhìn đến há hốc đm!Đến tổng giám đốc cũng dám chọc, quan trọng là tổng giám đốc còn nhịn không nói lòi!Bọn họ chắc chắn phải nhận người đại ca này!Nhỡ đâu sau này họ có thể theo đuổi được một cô nàng tổng giám đốc nào đấy thì sao. Đây chính là một câu chuyện truyền cảm hứng cho họMục Thu Nghi cũng đã để ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng chín mặt, mặt đỏ lên tận mang tai.“Bảo bọn họ đứng dậy đi!”Mạc Phong ho khan một tiếng “Được rồi, đứng dậy cả di!”“Thế anh Phong đồng ý rồi đấy nhé?”, Vương Bưu râu ria xồm xoàm như một ông chủ, bây giờ lại vui như một đứa đồng ý mà được à?May là trong nước không có ai quen biết anh, tin tức anh về nước cũng được bảo mật rất kỹ. Ai mà ngờ được nhân vật oai phong lẫm liệt một thời lại làm bảo vệ ở đây chứ? “Nên làm gì thì đi làm mau đi! Vướng chân vướng tay!”, Mạc Phong trợn mắt trừng cả đám. Bọn họ lập tức hiểu vợ chồng người ta cần không gian riêng, nhiều người nhìn thế này thì sẽ xấu hổ! “Vâng anh Phong, bọn em tiếp tục làm việc đây, anh chị nói chuyện đi!”, Vương Bưu cười xấu Thu Nghi hung hãng trợn Mạc Phong một cái. Đúng là gần mực thì đenMới ngày đầu tiên mà tất cả bảo vệ đã học theo cái thói mặt dày của Mạc Phong với nhau lâu thì còn đến nước nào nữa? “Đi theo tôi, có chuyện tìm anh!”, Mục Thu Nghi khoanh tay, trầm giọng Phong cười đê tiện “Ôi chao vợ ơi, ban ngày ban mặt mà làm mấy chuyện kia hơi không ổn lắm nhỉ?”Xoạt…Một ánh mắt sắc bén lạnh lùng quét tới, Mục Thu Nghi quay mặt 45 độ liếc anh “Còn nói bậy nữa có tin tôi trừ sạch lương tháng này của anh không?!”Haiz, ở châu Âu có lúc nào anh phải lo sầu vì tiền đâu cơ chứ?Đều tại ông già chết giảm kia, tịch thu hết tất cả tiền mà anh đã kiếm được, anh về nước không có một xu dính là một thứ vừa đáng hận vừa đáng theo sau lưng Mục Thu Nghi, Mạc Phong mới coi như bớt ngả ngớn một này, phòng bảo vệ đã nhốn nháo không tả nấy đều thi nhau tâng bốc Mạc Phong lên tận trời.“Anh Phong ngầu thật. Đánh bay tên du côn hung ác, ôm vợ đẹp kiêm tổng giám đốc, bao giờ tôi mới được sống cuộc đời như thế chứ?”“Tối kê cao gối ngủ chút, trong mơ cái gì cũng có cả!”“Còn đang ban ngày ban mặt mà sao đã bắt đầu năm mơ rồi thế? Như cậu trời sinh ra là để làm bảo vệ rồi, sao so được với anh Phong nhà chúng ta chứ?”Làm bảo vệ mà còn có thể liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc, đúng là cuộc sống của thần tiên mà. Thiết nghĩ làm bảo vệ mà như vậy thì chắc có nhiều người làm cả đời không cần lương cũng được.“Xùy, chẳng phải vẫn chỉ là một thắng bảo vệ đó thôi sao? Sao tôi thấy tổng giám đốc chẳng ngó ngàng gì tới anh ta thế? Thời buổi này không phải chỉ dựa vào biết đấm đá mà sống được đầu!”Lúc này Lưu Hồng bước từ ngoài cửa vào, tóc vẫn còn ướt, xem ra hằn ta vừa đi dù có tằm thế nào cũng không hết được mùi mì tôm trên người! “Chắc cậu giỏi. Chẳng qua là có một bà dì làm bên bộ phận hành chính thôi mà? Chẳng phải cậu cũng chỉ là một thắng bảo vệ quèn đó thôi sao? Còn là một thắng bảo vệ ở cấp thấp nhất, có giỏi thì thử đi liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc đi? Một giây sau là cậu phải cuốn gói cút xéo đấy!”, Vương Bưu lạnh lùng, khinh bỉ Hồng tức đến nỗi giậm chân “Cẩn thận điểm tháng này của mấy người, không muốn nhận thưởng nữa à?”“Cậu..Vương Bưu siết chặt nắm đấm. Dù gã là người bình thường nhưng với cân nặng gần một trăm ký, nếu gã đấm một phát thì e rằng ít nhất tên này cũng bị chấn thương não!Nhưng gã siết nắm đấm thật chặt rồi lại từ từ lợi nào công ty cũng đánh giá điểm hạnh kiểm, vi phạm quy tắc thì bị trừ điểm, ví dụ như đi làm muộn, hút thuốc nơi công cộng, tự tiện rời khỏi chỗ làm, tất cả những cái này đều bị trừ vừa vặn, bộ phận hành chính là bên có quyền kiểm duyệt cái này. Dì nhỏ của Lưu Hồng lại là phó giám đốc của bộ phận hành nên tên này mới ỷ thế uy hiếp mọi người trước có lần Vương Bưu đối đầu với hắn ta, kết quả tháng đó Vương Bưu bị trừ lương. Vương Bưu có tới bộ phận hành chính hỏi cho ra nhẹ nhưng người ta có hàng nghìn lý do để đối phó với gáiGã là người đã có vợ con rồi, trẻ thì còn có thể lồ măng, nhưng có gia đình rồi nên làm việc gì cũng phải tính toán trước sau cẩn thận, hệt như Tôn Ngộ Không bị đeo vòng Kim Cô này, trong văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tập đoàn Kim Tư Thu Nghi khóa trái cửa lại.“Vợ, thì ra em cũng là động vật ăn thịt, phải nói sớm chứ!”, Mạc Phong cười gian tà, sáp lại vốn định ôm vòng eo thon gọn của Mục Thu Nghi, nhưng không ngờ cô lại né ra khiến anh ôm hụt.“Nghiêm túc chút, tôi không ngả ngớn như anh! Tôi hỏi anh, sao lúc nãy gã kia bay ra vậy?”Cô hỏi về mối nghi ngờ trong lòng mình. Phụ nữ là vậy, lòng hiếu kỳ rất mạnh.
Cô không rảnh ở đây đấu võ mồm với anh, đứng lên chuẩn bị xuống lầu luôn. Nhưng lúc cửa thang máy sắp khép lại, một cánh tay thò vào, cửa thang máy lại mở ra. “Vợ ơi, em đợi anh theo với chứ, có chuyện gì anh sẽ giúp em giải quyết, chỉ cần em gọi anh bằng chồng thì có là sao trên trời anh cũng sẽ hải xuống cho em!”, Mạc Phong cười xấu xa nói. Nhưng sắc mặt Mục Thu Nghi cực kỳ lạnh lùng “Nếu anh biết điều thì biến mau đi. Chỗ tôi đang gặp chút rắc rối, chút nữa anh gọi bừa bãi thì tôi không chắc sẽ bảo vệ được anh đâu!” *Ồ? Ai đui thế, dám chọc giận vợ anh!” “Không được kêu vợ” “Được, vậy thì gọi mẹ mấy đứa nhỏ!” Ting… Cửa thang máy chậm rãi mở ra, tất cả mọi người đều nhìn sang bên này. Ánh mắt họ ngoài bị thu hút bởi nhan sắc tuyệt trần của Mục Thu Nghi ra thì còn bởi vì người người đàn ông bên cạnh cô. Cùng với con chó hơi xấu xí kia. Bên cạnh hoa khôi Giang Hải lại có một người đàn ông la! Hơn nữa còn đứng gần đến thế, trông có vẻ quan hệ không tầm thường. “Mấy người lại tới làm gì? Chẳng phải lần trước đã bồi thường tiền rồi à?”, Mục Thu Nghi nhìn đám người đứng la quát sòm trước cửa. “Lại?”, Mạc Phong hơi nhưởng mày, xem ra đám người này không phải chỉ mới tới gây chuyện một, hai lần. Rõ ràng là tới chọc ghẹo rồi. Người phụ nữ của anh, chỉ mình anh có thể chọc ghẹo cô, những người khác chọc cô chỉ có đường chết! Một gã trọc đầu, cổ đeo một sợi xích sắt mạ vàng đã phai màu “Chúng tôi tới để đòi lại chính nghĩa! Sếp Mục à, có vài chuyện tiền không thể giải quyết được đâu, cô buộc phải trả lại công bằng cho mọi người”. Nói rồi, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng ầm ĩ, nhiều người còn mang theo cả băng rôn nữa. “Mỹ phẩm của Kim Tư Nhã có độc, mọi người nhìn mặt tôi đây này, hỏng hết cả rồi!” “Gian thương tán tận lương tâm, không biết đã cho thứ gì vào trong này, cô xem mặt của tôi cũng bị trúng độc rồi này!” “Trả tiền, trả tiền đi!” Nhìn thấy cảnh tượng này, cơ thể mềm mại của Mục Thu Nghi bất giác run lên. Cứ để đám người này tiếp tục quậy thế này thì sau này sao buôn bán được nữa? Mạc Phong nhìn tổ hợp của đám người này rồi phì cười. Anh nhìn một bà cụ tầm hơn sáu mươi tuổi rồi nói “Bà ơi, bà lớn tuổi rồi mà vẫn dùng mĩ phẩm à?” “Cậu gọi ai là bà thế? Tôi mới năm chín tuổi thôi, dùng mỹ phẩm thì sao chứ? Phạm pháp à?” “Dùng mỹ phẩm thì không phạm pháp nhưng mấy người mà ở đây gây rối thì là phạm pháp đấy!” Gã trung niên đeo dây xích kia tức giận nói “Thắng nhãi này, mày là ai thế? Chuyện ở đây liên quan gì đến mày? Không cút mau thì chút nữa tao tần luôn một thể đấy!” “Mấy người ức hiếp vợ tôi, ông nói tôi có liên quan gì không?”, Mạc Phong cười khẩy hỏi. “Vợ mày á? Cô ấy là người phụ nữ của anh Lượng của bọn tao. Cũng phải thôi, cô gái xinh đẹp thế này cơ mà, thằng đàn ông nào mà chẳng hạm chứ? Hay là sếp Mục cùng chơi đùa với anh em bọn anh đi? Anh lập tức giải tán đám người này ngay!”, gã trung niên đeo xích sắt nhướng mày cười tởm lợm. Tuy cách này hơi đê tiện chút nhưng có hiệu quả! Đám người này tới quấy rối, truyền thông đưa tin thì sẽ đưa công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã đến trước bờ vực phá sản ngay. Đến lúc đó mà anh Lượng vung tiền giúp đỡ, không sợ con ả này không mắc câu! Nhiều người có thể làm đại ca cũng có lý do của họ, gã trung niên đeo xích sắt này cũng cam lòng làm đàn em của anh Lượng! Lúc này Mục Thu Nghi đã giận đến siết chặt nắm tay, ngực phập phồng, rõ ràng cô còn giận hơn cả lúc bị Mạc Phong trêu chọc trước đó. Công ty này là thứ duy nhất mẹ để lại cho cô lúc sinh thời, nếu cô không giữ được, sau này còn mặt mũi nào xuống gặp người mẹ đã khuất của mình! “Mỗi người hai trăm tệ, cầm tiền rồi cút đi!”, lúc này Mạc Phong cầm một xấp tiền mặt vung ra. Mục Thu Nghi nghe anh nói vậy thì lập tức sở túi của mình “Họ Mạc kia, anh trộm ví tiền của tôi!” “Vợ chồng với nhau mà trộm với không trộm gì chứ, của em là của anh mà Máy bà bắc kia lập tức dừng việc kêu gào, tất cả nhìn nhau một cái, tới trời? Hai trăm tạm Đàm người này cho chúng tôi có tám mươi tệ thôi, tiền để kiếm quá đi mất “Nhặt tiền đi, nói nhiều vậy làm gì!” Bày giờ, đảm người kia đã tranh nhau lượm tiền đến sứt đầu mẻ trận, mặt đất đầy tiền, làm gì còn tâm trạng chửi bởi tập đoàn Kim Tư Nhãn nữa chứ. Mục Thu Nghỉ ngơ ngác nhìn cảnh này. Quả nhiên chẳng có lòng trung thành tuyệt đối, chỉ là giả trả đề người ta phản bội chưa đủ thôi! Chỉ cần đủ tiền, có thề non hẹn biển cũng tan rã. Đây cũng là kết luận trực tiếp nhất từ sau khi cô tốt nghiệp đại học, ra bươn chải ngoài xã hội rút ra được. Mục Thu Nghi bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, mình là tổng giảm đốc mà vừa nãy cũng lúng túng hoảng loạn, không ngờ tên này chỉ mới ra một chiêu đã khiến nội bộ đối phương lục đục. Rốt cuộc anh ta là người thế nào? Thậm chí bây giờ Mục Thu Nghi thấy hơi tò mò, tên này sẽ tung chiêu gì để chinh phục mình trong một tháng? “Thằng nhãi, mày muốn chỗ mũi vào chuyện này thật à?, gã trung niên đeo xích sắt to cộm chỉ mặt Mạc Phong quát lên. Anh khoảy khoảy lỗ tai, nói với vẻ cạn lời “Tôi đã nói rồi, cô ấy là vợ tôi, sao lại nói là chỗ mũi vào được?” Lúc này, Mục Thu Nghi lại không phản bác, chỉ thầm thở dài. “Đập cho tao! Đập nát hết chỗ này đi, có anh Lượng chống lưng cho chúng ta, đừng sợ!”, gã trung niên đeo xích sắt rống lên. Anh Lượng? Mạc Phong không khỏi bóp tay, xem ra người để ý vợ mình không ít đâu! Cơ thể anh chợt chuyển động, trong tích tắc đã tới trước mặt gã trung niên kia. “Xem thường tôi thật à?”, sắc mặt Mạc Phong trầm xuống, đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo bức người. Ngay cả Mục Thu Nghi cũng bất giác lùi về sau. Người đàn ông này khác hẳn anh chàng mồm mép tép nhảy trước đó, hệt như hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau dung hòa lại làm một vậy. Anh lúc này thật đáng sợ. Cứ như ác ma trở về từ địa ngục, khiến người ta chỉ nhìn thôi mà cơ thể đã bất giác run bần bật. Là sát khí. Chỉ có người thường xuyên đối diện với Thần Chết mới có thể toát ra khí thế này! “Mày… Mày muốn làm gì!”, gã trung niên đeo xích kia chợt thở không ra hơi nói “Biết anh Lượng là ai không? Là con trai của chủ tịch tập đoàn Đông Hoa đấy, mày.” “Quỳ xuống!”, giọng nói này như sấm sét đánh xuống từ trên trời cao. Ngay cả Mục Thu Nghi cũng giật thót mình, vội vịn vào cạnh cửa bên cạnh. Bich! Gã trung niên kia lập tức quỳ thụp xuống đất. Đây là nỗi sợ hãi, là sự thần phục trước kẻ mạnh!
gã chồng hờ đáng yêu